Sự thành công của con là niềm tự hào của cả gia đình
“Ngoại chỉ mong ước con thành công, may mắn, hạnh phúc. Thành công của con là niềm vinh dự của ngoại và cả gia đình. Ngày xưa, ngoại quyết cho mẹ con lên Sài Gòn học đại học dù lúc ấy gia đình vô cùng khó khăn, vất vả, ngoại muốn mẹ con phải thành công, nay con thành công ngoại thật là hạnh phúc. Tiến lên con nhé!” Đây là lời Ba tôi nói với cháu ngoại nhân dịp cùng dự lễ tốt nghiệp đại học và chính thức cầm trên tay tấm bằng cử nhân của con gái tôi. Tưởng chừng như đây chỉ là một câu nói chúc mừng bình thường như bao lời chúc khác, tưởng chừng như đây là sự nỗ lực của chỉ mình con tôi nhưng không, mọi thứ ở đây là sự đúc kết, là minh chứng của tình yêu và sự hy sinh qua nhiều thế hệ, đến từ những người được tạo hóa ban cho may mắn cùng chung một huyết thống, mà tôi gọi đấy là Gia đình.
Gia đình – rất khó để định nghĩa, nhưng kì lạ thay lại có thể dễ dàng cảm nhận. Bạn có thể nói Gia đình là nơi để trở về, là nơi có ba có mẹ, có các con, … với tôi, tất cả nhận định ấy đều đúng cả. Nhưng nếu hỏi, “Gia đình là gì trong tôi”, tôi chỉ có thể gói ghém nó trong một chữ “Thương”.
Ngày bé, chúng ta thường khóc lóc khi không đòi được món đồ chơi yêu thích, trách rằng “Ba mẹ không thương con”. Vậy mà, lúc ấy ta đâu có hiểu chữ “Thương” nó nặng nghĩa đến nhường nào.
Thương – là khi tôi được biết về những năm tháng khó khăn ngày ấy, Ba tôi cố gắng đi dạy kiếm từng chút tiền mọn để nuôi dưỡng cho tôi ăn học, là khi Ba bỏ qua hết mọi định kiến quyết tâm cho tôi lên Sài Gòn tiếp cận những tri thức mới.
Thương – là khi con tôi tâm sự rằng: “Ba mẹ luôn đánh đổi sức khỏe và kiên nhẫn của mình để dưỡng dục một trang giấy trắng thành người, là khi họ có thể tiếc tiền mua một món đồ đắt tiền cho bản thân nhưng chưa bao giờ từ chối mua cho ông bà và chúng tôi những bữa ăn ngon, những chiếc quần áo đẹp. Khi… chúng tôi tự nhìn bản thân, 90% hình hài và tính cách của mình đều được hưởng từ ba, từ mẹ, từng chiếc ADN, từng gen, từng giọt máu đều do ba mẹ vun đắp. Vì sự liên kết ấy, tôi luôn biết rằng, nếu bất kì một ai trong gia đình của tôi gặp điều không như ý, thì tất cả thành viên còn lại sẽ luôn bên cạnh, hy sinh vô điều kiện”. Tôi cũng gọi đấy là Thương.
Có thể nói, ngôi nhà này thật giống như một liều thuốc, chữa lành, tác động, châm ngòi cho mọi động lực của tất cả mọi người trong Gia đình tôi.
Vì tất cả những điều ấy, Gia đình thật sự là để yêu thương, không phải để lựa chọn. Hạnh phúc biết bao khi chúng ta còn có một nơi gọi là Gia đình. Vậy nên, khi còn có thể, hãy về nhà và ăn những bữa cơm cùng gia đình, hãy ngồi trò chuyện tỉ tê với ông, vì những kí ức này sẽ là kỉ niệm đẹp nhất theo ta đến suốt cuộc đời. Và chúc mừng Ngày Gia đình Việt Nam.
Quét mã QR code này để truy cập nhanh bài viết trên thiết bị di động của bạn